Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Giấc mơ dân chủ và giấc mơ xhcn.

GIẤC MƠ DÂN CHỦ:
Phóng viên thời báo GIẤC MƠ được dịp phỏng vấn tổng thống Mỹ:
p/v: Ngài có hay ngủ mơ không? Và giấc mơ ấn tượng nhất của ngài như thế nào?
Tt: Tôi ít khi ngủ mơ, nhưng thỉnh thoảng cũng có mơ cả khi chưa ngủ. Tôi đã từng có một giấc mơ rất ấn tượng.
Giấc mơ đó xuất hiện sau khi đi thăm một nước XHCN.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang tranh cử.
Khắp cả nước Mỹ giăng biểu ngữ: "đảng dân chủ quang vinh muôn năm". Tôi không cần phải đi vận động tài trợ và diễn thuyết, vì tất cả chi phí vận động cho đảng dân chủ cứ thoải mái lấy từ ngân sách, tôi chả phải bỏ ra đồng tiền túi nào, khỏi phải xin tài trợ. Dân Mỹ bắt buộc phải đi bầu 100%, và duy nhất bầu cho đảng dân chủ. Đảng cộng hòa bị đưa ra ngoài vòng pháp luật, bị CIA, FBI, cho đến cảnh sát địa phương ra sức truy nả với khẩu hiệu "còn đảng dân chủ còn mình".
Chỉ cần xác định đó là đảng viên của bất cứ đảng phái nào, không phải là đảng dân chủ là bị tòa án kết tội lật đổ chính phủ Mỹ, ở tù mọt gông...
Đó là một giấc mơ dài, nhưng cao trào nhất là đảng dân chủ đã đưa vào hiến pháp nước Mỹ một điều luật: Đảng dân chủ là đảng cầm quyền. Hà hà...
P/v: Ồ! Thưa ngài đó là một giấc mơ đẹp?
Tt: Một giấc mơ quá đẹp! Phải không? Nhất là đối với  người có nhiều đối thủ chính trị như tôi.
Nhưng...Tôi đã hét lên, và thức dậy khi người đầm đìa mồ hôi, phát sốt...
p/v: Tại sao? Thưa ngài!
Tt: Ở phần cuối giấc mơ đẹp đó, tôi thấy mình cùng nhân dân Mỹ, đang tiếp nhận thực phẩm cứu trợ từ châu Phi. Mọi người đạp lên nhau để cướp thực phẩm, bỗng nhiên họ nhận ra tôi, vị tổng thống kính yêu muôn đời của họ! Họ xông đến tôi, bế bổng tôi lên, tung hô vạn tuế, muôn năm, mãi mãi...
Rồi họ mỗ bụng tôi, moi óc tôi ra, cho vào cái lọ. Họ mang tôi ngâm vào bồn tắm chứa đầy formol. Rồi cho vào tủ kính, mọi người đi ngang cái tủ đó, ngắm nhìn tôi như một con mannequin.
p/v: Kinh khủng quá! Thưa ngài đó quả là một cơn ác mộng?
Tt: Hơn cả ác mộng! Sau giấc mơ đó, đầu và bao tử của tôi lúc nào cũng đau âm ỷ như vết thương không bao giờ lành trên xác đã chết. Toàn thân thì lạnh buốt cứ như đang nằm trong bồn formol.
p/v: Tôi nghĩ ngài cần phải đi kiểm tra sức khỏe thưa tổng thống. Giấc mơ ấy đã ám ảnh ngài.
Tt: Bác sĩ đã làm tất cả những gì có thể. Chẳng có khối  u nào trong đầu và bụng để lấy ra. Nhưng điều ám ảnh nhất thì chẳng có MRI hay CT nào có thể tìm thấy để loại bỏ, đó chính là ánh mắt của những người đã lướt qua cái tủ kính! Chính vì thế sau giấc mơ đó, tôi luôn nhìn sâu vào mắt mọi người. Tôi muốn biết họ nghĩ gì.
p/v: Cảm ơn ngài đã chia sẻ với bạn đọc thời báo Giấc mơ. Chúc ngài có những giấc mơ đẹp.

GIẤC MƠ XHCN.
Sau khi vượt qua hàng chục vòng kiểm tra an ninh, p/v thời báo Giấc Mơ đã được gặp và phỏng vấn vị chủ tịch nước, kiêm tổng bí thư đảng cầm quyền, một lãnh đạo kính yêu của nhân dân một thiên đường xhcn.
P/v: Thưa ngài thời báo chúng tôi xin ngài chia sẻ cùng bạn đọc giấc mơ của ngài.
Ct: ( quay sang nghe thông dịch viên, rồi lại nghe cố vấn nói, rồi mới trả lời): Giấc mơ của tôi là giấc mơ của nhân dân đất nước chúng tôi: Xây dựng thiên đường xhcn, nơi công bằng văn minh, hiện đại. Con người làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu, tất cả mọi người đều được học hành, chữa bệnh miễn phí. Đất nước được lãnh đạo bởi duy nhất một đảng cầm quyền, một lãnh tụ muôn đời, chính trị ổn định. Một nhà nước do dân, vì dân...
Đi đến thế giới đại đồng, và quốc tế cộng sản...
p/v: Xin lỗi phải cắt ngang lời ngài. Nhưng chúng tôi xin ngài chia sẻ một giấc mơ chi tiết, cụ thể.
Ct: (Lại quay qua thông dịch và cố vấn, rồi nói): Về chi tiết cụ thể thì đã nói rõ trong các tài liệu, văn bản của các hội nghị trung ương đảng các khóa. Dài dòng, lê thê lắm, chúng tôi sẽ cung cấp sau.
p/v: Có một sự nhầm lẫn ở đây, thưa ngài. Bạn đọc của chúng tôi mong muốn được chia sẻ giấc mơ của những người vĩ đại, của những nhân vật nổi tiếng, chứ không phải những giấc mơ của quần chúng nhân dân.
Ct: (lại quay qua lắng nghe hai lần rồi nói): Chúng tôi không thể tiết lộ bí mật quốc gia. Cần phải xây dựng hình ảnh của lãnh tụ, uy tín đảng và bảo vệ an ninh quốc gia. Không thể để thế lực thù địch lợi dụng để chống phá, kích động dân chúng lật đổ...Truyền thông, báo chí phải được định hướng để trở thành cánh tay đắc lực cho chúng tôi...
p/v: ( hốt hoảng, chuyển sang nói bằng tiếng địa phương) Ồ! Không, thưa chủ tịch! Thời báo của chúng tôi chỉ thuần túy quan tâm đến những giấc mơ cá nhân, không liên quan gì đến an ninh chính trị, đến thế lực thù địch nào cả. Bạn đọc của chúng tôi chỉ quan tâm đến những người nổi tiếng và muốn biết giấc mơ của họ, đơn giản thế thôi ạ.
Ct: (nghiêm mặt, không cần quay sang cố vấn): Tất cả đều liên quan, tất cả đều cần phải được định hướng, ngay cả giấc mơ.
p/v: Thưa ngài, bằng cách nào ạ? Làm sao có thể định hướng được giấc mơ? Ngay cả với cá nhân mình, thì làm sao có thể định hướng giấc mơ của quần chúng?
Ct: Được chứ, hãy dùng phương pháp tự kỷ ám thị. Hãy đưa ra những thông điệp, khẩu hiệu, hình ảnh..Lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, hằng triệu lần.
P/v: Thưa ngài! Ngài cũng làm như thế với chính bản thân mình à?
Ct: Không! Tôi không cần những giấc mơ. Tôi không mơ, tôi có cuộc sống hiện thực hơn cả những giấc mơ.
P/v: Nhưng...Bằng cách nào ngủ mà lại không bao giờ mơ ạ!
Ct: Có ngủ mới có mơ, thế muốn không mơ thì đừng ngủ.
P/v: Làm cách nào để đừng ngủ ạ?
Ct: Khi người ta phải đề cao cảnh giác trước bao nhiêu thế lực thù địch. Khi người ta đã nhìn thấy điều gì đã xẩy ra cho những người ngủ say vì men chiến thắng, thiếu cảnh giác như Saddam, Gaddafi, thì chẳng cần phải tìm cách.
P/v: Ồ! Tuyệt quá! Thưa ngài. Thế ngài có mơ khi đang thức không ạ?
Đúng lúc ấy viên cố vấn của chủ tịch chồm tới bỏ nhỏ vào tai ngài vài câu. Chủ tịch lạnh lùng trả lời: Có gì mà sợ, cho kiểm tra người nó và tịch thu hết các thứ máy móc đi.
P/v kêu lên: Thưa ngài, cuộc gặp này đã được thời báo chúng tôi thông báo rộng rãi cho bạn đọc trên tòan thế giới, tôi biết tường thuật thế nào?
Ct:  ( bỏ đi, nói vói lại với tay cố vấn): Bảo ban tuyên huấn là tôi chỉ trả lời duy nhất câu: Tôi không có một giấc mơ cho riêng mình.
Rồi lẩm bẩm : Hừ hừ...Mơ ư? Mơ tất cả cái bọn soi mói lắm mồm chúng mày chết hết đi...cho nó ổn định.




18 nhận xét:

  1. hà hà...đổ ba que- cho thêm cái lá! dám bôi bác nhà lước thế...

    Trả lờiXóa
  2. Lúc này Pink đúng là say mê môn "Thần thông học" roàiiiiiiiiiiiii, hehehehe

    Trả lờiXóa
  3. không hiểu sao mình không thể vào blog mN ? (có khi thì cũng vào được mục note) và một số blog khác thì hoàn toàn không vào được, dù là FL, hi hi ... VD : blog nguoibuongio

    Trả lờiXóa
  4. Blog em bị chặn tường lửa chị ơi :(

    Trả lờiXóa
  5. Quá hay và thâm thúy. Cảm ơn chị đã cho đọc.

    Trả lờiXóa
  6. Ơ anh cũng qua thăm chị Pink à :)

    Trả lờiXóa
  7. Nhờ đọc cái khẩu hiệu to đùng dựng bên bên đường mà tớ "sáng tác được giấc mơ". Há há...

    Trả lờiXóa
  8. P quen cả anh xui với cả chị sui.

    Trả lờiXóa
  9. Nhờ Chụt á! Học cái môn thần thông học của Chụt, chẳng bao lâu sẽ chém gió ngang ông nghị vô Phước.

    Trả lờiXóa
  10. Hơ hơ, anh sui hơi bị xui à nha. Nhưng dầu sao cũng rất hân hạnh được mần quen với chị, he he...

    Trả lờiXóa
  11. Lâu lâu phọt ra một bài hay quá chừng , đúng là chỉ có đau khổ mới làm nên tuyệt tác , mấy thằng tư bản thối nát chẳng bao giờ viết được những bài như thế này , ngay cả trong mơ , khà khà

    Trả lờiXóa
  12. Hay ! Hay ! đúng như người iêu tui nói : đồ ba que ...

    Trả lờiXóa
  13. hahaha
    mấy bữa chạy vào liếc sơ sơ.. ko đọc
    nay có thời gian vô đọc kỹ
    bà chị đúng là đại ca thật rầu!

    Trả lờiXóa