Đã ở DL hơn 10 năm, thì đi DL không thể theo nghĩa du lịch được. Đã có nhiều kinh nghiệm đau thương về những chuyến đi vào ngày lễ tết ở VN, nên đã tự hứa sẽ không bao giờ đi đâu vào những ngày này. Nhưng...chả kinh nghiệm nào giống kinh nghiệm nào!
Nhóm bạn du lịch đòi đi DL vào sáng mùng 5, thêm nhóm bạn học cũ đòi ráp vào. Thế là tổng cộng 10 mạng lên đường theo chuyến xe Phương Trang 1g sáng mùng 5 tết!
Chuyến đi không có gì đáng nói, ngủ một giấc trên xe. Chưa đến 7 g sáng đã đến DL. Khách sạn loại xoàng của tư nhân ( đặt được là may mắn lắm!).
Dalat "nhung nhúc" khách du lịch! Xe cộ xếp hàng dài trên những con đường nhỏ...Cứ như quang cảnh của khu bùng binh Quách thị Trang trước chợ Bến Thành!
P lập tức yêu cầu chị Thủy Trần là người tổ chức chuyến đi phải đăng ký về ( Phương Trang từ chối bán vé khứ hồi như ngày thường với lý do không quản được vé về), với tình trạng này thì sẽ kẹt vé về! Quả nhiên không những Phương Trang mà Thành Bưởi cũng không còn vé về! Những hãng xe có uy tín đều không còn vé! Chị Thủy đành mua vé của Đức Lộc ( nghe đồn là hãng xe của con trai Sơn Tùng ( một trong những hãng xe tốc hành 16 chỗ như Thi Thảo, Bảy Hổ, Sơn Tùng...còn sót lại sau khi bị các hãng xe chất lượng cao "thanh toán" trong cuộc chiến cạnh tranh thị trường).
Ngay tại quầy vé nhân viên hứa xe chất lượng cao, không đón khách dọc đường, ngồi đúng số ghế, số vé...Với giá 150.000đ/vé ( cao hơn Phương Trang 30.000đ) cho chuyến xe khởi hành 11g khuya mùng 7. Thế là yên tâm du xuân 3 ngày rồi nhé! Sáng mùng 8 sẽ có mặt ở nhà để mùng 9 mọi người khai trương, cày cấy...
Thành phố đầy người như thế thì thật không khôn ngoan nếu đi đến những địa điểm du lịch, nhà hàng...
Ngày đầu tiên kéo nhau đi nhà thờ, chùa...Và kêu tài xế taxi chở đến chỗ nào "có thông mà không có người" để tổ chức picnic...Một số thích mua sắm cũng chen vào đám đông mua áo len, nón, thắt lưng, hoa khô, đồ lưu niệm...Đi ăn thì toàn vào xóm dân cư ăn những món địa phương như bánh căn, mì Quảng ( nấu kiểu Dalat) bún bò, bánh bèo...cafe cóc. Chỉ một lần duy nhất vào nhà hàng AX ( đối diện ga dalat) để P giới thiệu với bạn bè món cốc tai có tên là Bin Laden làm mọi người ( vốn không phải là dân nhậu) say nghiêng ngữa! Chuyến đi đến lúc này cũng khá ổn và vui, dù rất "bình dân học vụ".Nhưng chiều mùng 6 bắt đầu có những "dự báo":
Ai đó đã nói về chuyến xe về, cái tên Đức Lộc được nhắc đến, và bác tài xế taxi rất vô tình bảo đừng có đi xe đó, nó tồn tại được do quan hệ mạnh, chứ nó tệ lắm, chưa kể gặp tai nạn suốt...bla, bla...
Ăn tối xong thì nhóm chia ra, mấy người đi mua sắm, mấy người đi uống cafe và mấy người về ngủ sớm.
P, O và Trinh ra quán Bạn và tôi uống cafe. Gần 11g khuya mò về phòng ( nhóm bạn cũ dồn vào một phòng 3 giường 6 người). Đang rón rén sợ làm bạn thức dậy, vì thấy đã tắt đèn, thì nghe tụi nó cười hơ hớ, Trâm nói:
- Bật đèn lên, tụi tao có ngủ đâu mà phải rón rén?
- Trời! Hổng ngủ sớm sao không đi uống cafe với tụi tao nằm nhà? P hỏi.
- Mệt muốn ngủ sớm mà có ngủ được đâu, phải lo nhiều chuyện. Chi trả lời.
- Cả buổi tối nó hết gọi điện thoại cho chồng trăn trối đủ thứ. Rồi gọi điện thoại cho Phương dặn dò... ( nhóm bạn cũ chỉ có Phương phải khai trương sáng mùng 6 nên không tham gia chuyến đi) Trâm kể.
P kêu lên:
- Ê! Mới đầu năm nha, tụi bây ăn nói cẩn thận, nói chi kinh quá!
- Cẩn thận chi! Nói đủ thứ hết trơn rồi, không chừa chi không nói hết. Hắn dặn ông Đào là tiền bạc, giấy tờ hắn để chỗ mô. Hắn dặn con Phương nhớ giúp đỡ chồng hắn làm ăn, trông chừng mấy đứa con hắn...Hắn còn dặn gần rún hắn có cái nút ruồi..
Trâm méc. Chi trùm đầu trong chăn cười rúc rích, giờ ngóc đầu ra:
- Mi cũng nói chứ bộ mình tao hả? Mi nói mi tiếc cái nhà làm ra đẹp như vậy mà mới hưởng được có cái tết hà, rồi hủ thịt heo ngâm nước mắm mới ăn có nửa...
Trâm cười:
- Tiếc sao không tiếc, mi tiếc cả cái xâm thượng xin được hồi sáng, tiếc cái hồ sơ đi Mỹ...Quay qua chúng tôi Trâm kể:
- Con Chi nó nói "kiểu này chưa đoàn tụ với mẹ bên Mỹ đã qua chùa Già Lam đoàn tụ với ba rồi". Nó còn chọc mi đó Trinh, nó nói mi mua chậu bông màu cam đem về cho me, chưa tới tay me đã thành bông cúng mi rồi...
P thấy mặt Trinh chết sững trước câu chuyện bậy bạ của hai đứa bạn, O bỏ đi vào phòng tắm. P nói:
- Cái lũ quỉ sứ tụi bây ăn nói bậy bạ hết sức! Tao nói thiệt là tao không có sợ đâu! Nhưng...tụi bây đang làm tao sợ! Mau vô phòng tắm nhổ nước miếng rồi nói lại đi. Khỉ gì đâu hà! Nhớ hôm qua mới xách đồ vô khách sạn, là nhao nhao rủ nhau đi mua nhang, chỉ vì nghe mùi nhang thắp ở bàn thờ ông địa thơm. Tao đã nhắc là đầu năm đừng có mua nhang...
Trâm lại kể:
- Con Chi gọi cho Phương, lúc đầu nghe nó "trăn trối" con Phương sợ, cứ nói : bậy bạ, nói bậy bạ...Rồi cuối cùng nó nói một câu như vầy nè: Thôi! Đừng có sợ! Còn ngày mai nữa, muốn chơi cái chi thì chơi, ăn cái chi thì ăn...rồi về! Cứ như bác sĩ dặn bệnh nhân hết thuốc chữa vậy đó!
Lúc này Trinh cũng hùa theo:
- Ờ! Con Phương nó ngon lắm, nó cao số mới không đi chung với tụi mình chuyến này. Nói cho nó biết, từ nay về sau đi cafe một mình mà phải gọi 6 ly nhé!
P góp:
- Còn 5 ly kia mỗi ly cắm một que nhang hả? Kiểu này nó đi tới quán cafe nào là quán đó lạy làng nó, mời nó ra. Trâm! Mi gọi lại cho Phương đi, nói nó lo sắm bạn mới mà chơi, chuyến này nó là đứa hao hụt nhiều nhất đó, mất luôn một lúc năm đứa bạn cũ.
Chi nói:
- Thôi giờ này chắc nó ngủ rồi, tao dặn nó tối mai thức theo dõi tin tức, để kịp chạy lên mà nhận diện. Con Trâm bảo là khỏi cần thức, thời này tin tức nhanh lắm, 2 g mình bị là 3g có tin trên net rồi.
Trâm kể:
- Chi nó lục vali tìm cái hình Chúa, nó nói mai lên xe là nó dán hình Chúa trên trán, nó còn nói để nó hỏi con Trinh chú đại từ bi để đọc...
O bước từ phòng tắm ra, nói một cách nghiêm trọng:
- Nảy giờ mấy chị nói không làm em sợ đâu nha, nhưng...tự nhiên hình dung ra mình nằm trên đường đắp chiếu là em sợ!
P nghe mà nổi da gà!
Chi còn phang thêm:
- Ngoài Trung có 10 cô gái Đồng Lộc, trong này có 10 cô gái Bảo Lộc. Sáng nay tao xin được cái xâm thượng, ít ra tao cũng nằm trên tụi bây.
Trâm chen:
- Tao có cái xâm thượng thượng nè. Mi đi mà tiếc mấy lạng trà Olong á!
- Á! Vậy là mi nằm trên tao nữa.
P thêm vào:
- Ướp bằng trà Olong mới sang chứ, có mấy lạng, chắc ướp đủ cái mặt.
Trinh:
- Chắc có điềm thiệt! Sáng nay chị Thủy vô tiệm thuốc mua thuốc đau đầu, tự nhiên khen bông gòn tốt, mua một cuộn to. Còn chị Yến thì đi gội đầu, tự nhiên tút từ đầu đến chân, mà sơn móng chân thì không sơn hết, sơn vẽ đúng hai ngón cái, như làm dấu...
P thật sự thấy bất an:
- Thôi đừng giỡn nữa, nếu tụi mi thấy không yên tâm thì mình bỏ chuyến xe đó đi, mình tính xem nên về thế nào, chứ càng nói tụi bây càng làm tao kinh quá! Đầu năm mà sao đứa nào đứa nấy nói chẳng kiêng kỵ gì hết, ghê quá!
O gọi điện cho em gái, hỏi xem xe của mấy tour du lịch của ct đang trên DL còn chỗ cho chúng tôi không? Có hai tour, một còn 4 chỗ, một còn 3 chỗ. Thế nhưng không ai chịu chia ra để về như vậy.
Có vẻ như đã có sự lựa chọn và mọi người vẫn chọn cùng đi về với nhau làm cho những lời nói đùa đáng sợ đó có vẻ đùa hơn là những điềm dữ. P kết luận:
- Chà! Tình bạn mới cao quí làm sao, thà chết chung chứ không bỏ bạn há! Cộng nghiệp mà! Mà xét ra thì cái lũ tụi mình sống cũng chả đến nỗi nào để mà nghiệp nặng đến thế. Thôi thì đi ngủ, không lo lắng nữa nha, và ngày mai đừng có hé ra cho mấy chị biết chuyện tụi mình giỡn tối nay đó, mấy bả chửi cho mấy cái miệng ăn mắm ăn muối nói bậy bạ.
Còn tiếp ( phần hai Chuyến xe đêm không ngủ)
Tụi bay ăn với nói linh tinh lang tang- may mà mầy còn ở đây viết blog cho tao đọc. Thiệt tình....ớn lạnh.
Trả lờiXóaĐặt cục gạch đây ..tối chút quay lại đọc ..bây giờ đến giờ hẹn hò òi ..bận òi ..sorry nghen :)))
Trả lờiXóaHéhé, hum ni P mới wàn hồn ngồi vít lại hén :)))
Trả lờiXóaMấy Chị nói chơi làm em nghe cũng sợ đó , nhưng em cũng hiểu là các Chị rất gan dạ và dí dỏm , còn em thì nghĩ đi chơi tết đến chỗ vắng người thì chưa phải DU XUÂN ,hihihi , để mai em vào đọc ké phần 2 tiếp , xíiiii trước 1 vé ghế giữa ở đây rồi nhe
Trả lờiXóaChờ phần kết!
Trả lờiXóa..Tui khoái kiểu kể chuyện nầy nhen :-)))))))
Trả lờiXóaSao lâu quá không thấy phần 2 , kể liền đi P , không mất nguồn cảm hứng đó .
Trả lờiXóaSưu tầm bài thơ tặng P nè ..chỉ trích đoạn thôi nha ..em lấy photoshop viết lại đoạn mà em ưng ý nhất :D
Trả lờiXóaĐùa dzai thật .
Trả lờiXóa