Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

Phản bội.

Nghĩa đen của từ phản bội chẳng cần phải bàn. Từ phản bội còn tùy thuộc vào ngữ cảnh của nó.
Lúc còn nhỏ, nếu đã cùng chơi một trò gì đó bị người lớn cấm cản, mà sau đó có đứa đi  méc ( mách) người lớn, thì đó cũng đã là hành động phản bội. Hành động đó sẽ phải trả giá ngay lập tức, đứa đó sẽ bị loại ra khỏi cuộc chơi.
Khi lớn lên, thì hành động phản bội trở nên đa dạng hơn trong mọi hoạt động của con người, từ tình yêu, tình bạn, đến công việc làm ăn giao tiếp.
Sự phản bội đã được nâng cao đến mức gọi là kỹ năng, nghề nghiệp khi con người dùng nó để mưu lợi như nghề gián điệp ( lại có loại gián điệp có nghiệp vụ cao hơn gián điệp bình thường là loại gián điệp hai mang). Ngoài cái nghề phản bội chuyên nghiệp ấy người ta còn có loại phản bội bán chuyện nghiệp: Trò lừa đảo.
Có thể thông cảm cho thứ nghề nghiệp ấy, vì người ta đã phải dùng nó để mưu sinh!!!
Ở một số người, sự phản bội cứ bộc phát như năng khiếu trời cho! Chả cố ý trục lợi từ nó, cứ tự nhiên mà phản bội lần lượt từng người, trong từng sự việc...trôi qua trong đời họ. Chẳng chút suy nghĩ, ăn năn..Cứ như mọi việc tự nhiên phải thế! Nếu có một ai nói thẳng điều đó với họ, hẳn sẽ làm họ ngạc nhiên lắm, mắt mở to ngây thơ ...Cứ như đứa trẻ đi méc ( mách) tự cho việc mình làm là đúng, và chuyện nó đứng nhìn những đứa khác bị đòn là phần thưởng xứng đáng!?
Một định kiến từ khi còn bé của riêng tôi trong câu chuyện nhỏ: Khi mới vào năm học đầu tiên của trung học ( lớp 6 bây giờ, ngày xưa gọi là đệ lục) tôi được chỉ định làm lớp trưởng ( tạm thời, khi thầy hướng dẫn lớp chưa biết năng lực của từng học sinh để đề cử và bầu chọn, mà chỉ dựa vào học bạ). Là một đứa trẻ nhỏ con, gầy còm và ăn mặc xoàng xỉnh, lớp trưởng không được sự nể vì của các bạn vốn to cao, xinh đẹp, điệu đàng và cũng học giỏi ( không giỏi thì khó vào được trường đó). Cho đến một hôm cô giáo bộ môn có việc riêng, lớp trống tiết học. Thầy hướng dẫn đến dặn lớp tự quản trong tiết trống, dặn lớp trưởng ghi tên các bạn gây mất trật tự trên bảng...
Thầy vừa ra khỏi lớp là loạn, rất ít bạn ngồi tại chỗ trò chuyện. Tệ nhất là một nhóm bày trò nhảy dây! Lớp ở trên lầu 1, phòng dưới là phòng giám thị ( giám thị thời ấy được đánh đòn học sinh bằng roi mây. Ông tổng giám thị tên Cung Thế Mỹ là hung thần của học sinh trường nữ), tránh thế nào được chuyện bị đòn? Tôi ra sức năn nỉ các các bạn, bọn nó vờ đi. Tôi dọa sẽ ghi tên họ lên bảng, và họ sẽ bị đánh đòn khi giám thị lên lớp, và chắc chắn họ sẽ lên, vì các bạn đang nhảy thình thịch ngay trên đầu của họ. Tôi bắt đầu ghi tên lên bảng, họ chỉ khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục nhảy, như thách thức lớp trưởng mà họ không phục. Ngay lúc đó hung thần xuất hiện ( Cung thế Mỹ là cái tên mà ai đã từng học trường nữ chẳng thể quên được), tôi nhảy ngay lên bục xóa đi cái danh sách vừa ghi. Cả lớp im phăng phắc, ông tổng giám thị hỏi: Ai gây mất trật tự? Tôi nhìn những khuôn mặt tái ngắt ( chắc mặt tôi tái chẳng thua gì?). Sự im lặng căng thẳng ấy được chấm dứt bằng quyết định rất nhanh chóng: Không quản được lớp, thì lớp trưởng chịu trách nhiệm, không ghi tên người mất trật tự thì chịu đòn thay. Tôi đứng úp mặt vào bảng nhận mấy chục roi vào mông, cắn răng lại không khóc.
Bình thường thì khi học sinh phạm lỗi, sẽ phải nhận một tờ giấy quyết định bị trừng phạt mấy roi, tự mang xuống phòng giám thị nhận hình phạt. Lần này thầy giám thị đánh đòn tôi trước mặt cả lớp.
Lớp im lặng một cách ngột ngạt cho đến hết tiết.
Việc đó thay đổi tất cả!
Tôi không thể chỉ ra các bạn phạm lỗi vì đơn giản là tôi cảm thấy điều đó như một hành vi phản bội, nó chẳng khác nào làm một kẻ chỉ điểm, tôi thà chịu đòn.
Đó là một định kiến, hay là một ý thức đã nẩy mầm? Điều đó tốt hay xấu, nên hay không nên? Tôi chẳng biết, tôi chỉ biết cái gì cũng có cái giá của nó. Đến bây giờ ( 36 năm sau) họ vẫn còn là bạn tôi, dù có người đi xa, người ở lại. Tôi đã hiểu được lý do tại sao thầy giám thị phạt roi tôi ngay trước lớp học. Chẳng ai không xấu hổ vì người khác phải chịu đòn vì lỗi mình gây ra.
Chỉ một năm sau ( khi tôi học lớp 7) xã hội thay đổi, một xã hội dạy con người leo cao bằng cách phản bội gia đình, bạn bè, đồng nghiệp ( ngay khi còn đi học). Một xã hội bám vào chủ nghĩa duy vật để đề cao vật chất, bài bác tất cả những giá trị tinh thần. Thời của sự phản bội?

Đến bây giờ  chẳng hiểu xã hội văn minh đến mức nào, hơn hai ngàn năm trước chăng? Khi Chúa Jesu nói : Ai trong các ngươi là kẻ vô tội, hãy ném đá đi. Đã khiến những bàn tay ném đá dừng lại?
Văn minh quá khi những lời thị phi ( xin xem lại nghĩa của từ thị phi) là những dòng chữ gõ trên bàn phiếm, đã biến thành những viên đá xanh. Khi những cái note giăng lên đã biến thành ngọn giáo? Đấu trường truyền thông! Hiện đại nhỉ?
Những viên đá xanh bay ra theo cảm tính bầy đàn, theo đám đông vô tư? Ngọn giáo thọc vào sườn cũng vô tư, không một chút toan tính, không một cảm giác hận thù ghét bỏ? Phải thế không? Vậy hãy an tâm, khi còn đó bao nhiêu người cầu nguyện: Xin Cha tha thứ cho nó vì nó không biết việc nó làm.
Mặc dù không lấy những quan hệ trên thế giới mạng này làm trọng, nhưng vẫn thấy buồn khi chứng kiến bao nhiêu đống đá xanh rất vô tư ném vào nhau vun vút. Hình như ném cho hả hê tính bạo tàn đã giấu khéo léo vào đâu đó.
Đôi khi chỉ ném vô tình như người qua đường dừng lại xem tai nạn!?
Hay đó là những trò bạo hành có tính toán như đám côn đồ giả danh vẫn thỉnh thoảng chặn đường ai đó?
Hoặc là một dị bản của trò đấu tố?
Tôi không biết.
Với tôi nó là sự phản bội.
Phản bội với tôi đôi khi rất đơn giản: Bạn nói gì đó với tôi, và bảo điều đó là bí mật, sau đó bạn tiếp tục trao cái bí mật đó cho người khác ( thế thì có gì là bí mật?Có phải bạn đã phản bội chính mình và phản bội người chia sẻ với mình?).
Phản bội với tôi là khi tôi chia sẻ với bạn bất cứ chuyện gì ( dù quan trọng hay không quan trọng) và bạn mang đi làm quà cho người khác.
Phản bội với tôi là lời nói đã được vo tròn hay bóp méo tùy vào cảm tính, để đạt được ý đồ riêng bất chấp sự thật và tín nghĩa.
Trong cuộc sống đời thường, ở tuổi này tôi thường nghe người ta đem những chuyện riêng tư ( thậm chí chuyện phòng the) ra tâm sự, với tôi đó cũng là sự phản bội. Nó phản bội sự thiêng liêng của tình yêu, nó phơi bày trần trụi mục đích tình dục.
Những giá trị tinh thần cao cả đều thiêng liêng, chẳng phải riêng gì tôn giáo, tín ngưỡng, mà ngay cả tình yêu ( yêu tổ quốc, yêu dân tộc, yêu gia đình, yêu bạn bè, yêu người...), hay đạo đức, nghệ thuật, lịch sử...đều thiêng liêng.
Bất cứ hành vi nào biến đổi, trần tục, phỉ báng... những giá trị tinh thần ấy nhằm bất cứ mục đích nào đều là sự phản bội.
Khái niệm phản bội hình như không có trong suy nghĩ của những người sẵn sàng tráo trở?
Cái thời mà chữ tín chẳng đáng giá một xu! Và sự lừa dối lại đẩy bao kẻ lên ngôi chót vót. Thời mà sự giả dối chất chồng lên nhau như các tấm bằng tốt nghiệp trung học giả, đại học giả, thạc sĩ giả và cả giáo sư tiến sĩ giả, làm nên một chỗ ngồi cao chót vót, sai khiến một bầy chưa đủ năng lực giả bằng ta?!
Đó là thời của sự phản bội!
Khi đã phản bội với chính bản thân mình ( thiếu tự trọng, giả dối, không uy tín...) thì việc phản bội mọi người chung quanh chỉ là chuyện nhỏ ( nhỏ đến mức không cảm thấy đó là phản bội), và việc bán trời không văn tự cũng chẳng còn xa!

Phản bội là đánh mất chính mình!
Sống mà đánh mất chính mình?! ( chắc chắn chết chẳng còn linh hồn). Thế có phí một đời làm người không?
 

37 nhận xét:

  1. Nếu có thể, cho em xin hai đoạn này về...gối đầu nghen Pink...
    Còn một câu muốn hỏi: sao đi lụm lúa mà hông kiu em?
    Hic!

    Trả lờiXóa
  2. Cái này ta gọi là "lì bẩm sinh" hehe!

    Trả lờiXóa
  3. Hay và sâu sắc lắm P ơi, sẽ có ngươi (nếu còn biết tự xấu hổ ) ray rứt khi đọc entry này

    Trả lờiXóa
  4. Anh nói rất đúng, nếu vẫn còn biết xấu hổ.
    Còn những người chỉ biết 1/2 sự thật thì cũng nên tự xấu hổ khi cho mình cái quyền ném đá thiên hạ.

    Trả lờiXóa
  5. Ờ mà khg hiểu sao lại có quá ít người chịu ném đá vào chính mình...họ tiện tay ném đá và cho mình cái quyền được ném đá người khác....lý lẽ gì đây?

    Trả lờiXóa
  6. Thương cho roi cho vọt.
    Tại tao thương mày nên ném cho mày cục đá tảng cho nhanh chết :D

    Trả lờiXóa
  7. Lý lẽ gì khi mà có 1 bà nọ..bà ấy khùng nặng lắm..cứ thường hay lõa lồ và đi nhong nhong dưới trời nắng gắt..cứ mỗi lần đám đông thấy bà ấy là ném linh tinh vào người và chửi bà ấy đồ điên...Ơ hay..đã bảo là điên mà...biết người ta điên mà cứ ném đá họ hoài là sao?...thế ai trong đám đông đó chưa từng lõa lồ? (việc gì đó)..thế ai trong đám đông đó đủ tư cách ném đá người khác?...bản thân những người trong đám đông đó cũng có những trò tởm thấy mẹ kia mà?..sao khg tự ném đá chính mình trước?

    Trả lờiXóa
  8. Con gái của ông học lớp với bọn mình. Mình nhớ tên L. Ngày ấy bọn học sinh thường hay chọc: " Bao Công xử án Cung Thế Mỹ".

    Trả lờiXóa
  9. Cám ơn P. nhắc nhở, một bài học thật sâu sắc. Đôi khi già đầu còn dại!

    Trả lờiXóa
  10. P. ơi cho copy bài này về nhà nghe.

    Trả lờiXóa
  11. đang suy nghĩ chờ coi tiếp...

    Trả lờiXóa
  12. hì, có gì đâu mà MeNam khen, mình chỉ cảm nhận theo những gì mà P viết thui. Người mà MeNam nên khen là khen P kìa, P viết rất hay về 1 thực trạng đời và 1 thực trạng Blog

    Trả lờiXóa
  13. @ Linalol: hề hề...Có ngay một người "chứng thực" điều P viết là chuyện thật chứ hổng phải hư cấu há.

    Trả lờiXóa
  14. Em có cánh đồng để đi lượm lúa rồi. P còn đang học cách mót lúa, mà dám rủ.

    Trả lờiXóa
  15. @ Wal...:Ăn thua gì Wal...ơi! P còn bị đấu tố trong trường học dài dài. Đến bây giờ "họ" vẫn cứ "ngây thơ vô số tội" làm như họ chỉ làm điều hữu ích cho đời.

    Trả lờiXóa
  16. @ hocyeunuoc: Hay cái gì mà hay? Hay nhất là đoạn P bị ăn roi mây cứ gì? Đến bây giờ vẫn cứ ngu thế đấy, toàn "ăn đòn" thay thiên hạ! Hic!

    Trả lờiXóa
  17. @ mN: Muốn ăn roi thay người khác giống P hả?
    Đôi khi cũng nên thử hứng roi để "biết đá biết vàng".

    Trả lờiXóa
  18. @BB: Ý chị là thấm roi mây hả?

    Trả lờiXóa
  19. @ MM: Lì thật nhỏ ạ! Bao nhiêu lần trong đời bị phản bội, đau thì có đau, nhưng chẳng buồn, chẳng hận ( đôi khi còn mừng vì không phải "đầu tư không đúng chỗ" nữa, đỡ lỗ. Hí hí...

    Trả lờiXóa
  20. @ Anhoai: Nhỏ này hỏi kỳ nha! Ai lại ném đá vào chính mình? Chỉ cần nhìn lại mình là tốt lắm rồi, biết chùn tay là được rồi. Thiên hạ cứ ném thoải mái, thì đem xây bờ ta-luy trên đèo cũng chẳng hết đá.

    Trả lờiXóa
  21. Như chùm ruột dầm nước...mắt vậy á!

    Trả lờiXóa
  22. Lượm lúa xong trả lời comment giống sao trả lời bạn đọc quá P. ơi :D:D

    Trả lờiXóa
  23. Chào chị P,

    Lâu lâu chạy vào mul, ghé nhà chị đọc được bài này thấy thấm (dạo này tôi hơi siêng năng trên facebook).

    Phản bội đã là bản chất thì không bàn thêm, nhưng hy vọng rằng người bị phản bội nên một lần nói cho kẻ phản bội kia hiểu (có khi kẻ phản bội ấy không thấy vết lọ trên mặt mình nếu không liếc qua gương). Nhưng nếu sự phản bội chỉ vì "ghét thì trái bồ hòn cũng méo", thì tôi nghĩ mình nên tha thứ để họ quay về đường chính.

    Trả lờiXóa
  24. Em ghét kẻ phản bội. Ghét cay ghét đắng. Không những mang những gì mình nói cho người khác nghe mà lại còn xuyên tạc nội dung, thêm thắt lung tung.
    Bài này chị viết sâu sắc quá. Em đọc bên nhà mN và bò qua đây còm

    Trả lờiXóa
  25. Cám ơn nhỏ đã bò qua còm mà còn đi lục bài cũ ra đọc nữa. Lâu lắm mới thấy nhỉ. Cả nhà khỏe, vui nha.

    Trả lờiXóa
  26. Lâu lắm mới thấy bạn vào làng Mul. "lọ trên mặt mình", nếu ai cũng nhìn lọ trên mặt người mà lo rửa mặt mình, thì còn gì để nói nữa. Sự đời là cứ "cười người hôm trước hôm sau người cười", để rồi cứ: người cười người khóc. Khổ một nỗi là người khóc người cười nếu không phải là anh em, thì cũng là bạn bè!!!

    Trả lờiXóa
  27. Há há...Lâu lắm rồi P mới có BẠN ĐỌC, nên siêng năng và chuyên nghiệp thế đấy.

    Trả lờiXóa
  28. Tình hình là khi em vào inbox em ko bao giờ thấy chị có cái gì mới cứ tưởng chị ko viết gì nên không la cà.... Nhờ đọc bên nhà Nấm mới biết bữa giờ viết quá trời. Thế là lọ mọ đọc cho bằng sạch vì thích cái kiểu viết của chị. Đáo để, thẳng thắn, thấu tình đạt lý, và... không hoa hòe hoa sói. Hehe

    Trả lờiXóa
  29. ô , cái cảnh này ngày bé mình đã thấy , và mình ...đã biết xót thương người điên ấy bạn ạ :(

    Trả lờiXóa
  30. Cảm ơn chị đã viết bài này , đọc thấm thía lắm .Chúc chị tuần mới vui

    Trả lờiXóa