Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Bạn sẽ làm gì? Tôi đã ngoảnh mặt đi.

Chiếc xe đò nhỏ, loại mười hai chỗ ngồi trên hai băng dọc theo xe, chạy từ một thành phố về vùng quê. Trên con đường nhựa đã hư hỏng nhiều phần, đầy hố hầm...Nhiều đoạn đất đỏ với những cây cầu tạm, xóc nẩy ê ẩm cả mông. Chiếc xe lèn chặc khách đứng, ngồi và cơ man nào thúng mủng, bao, bị...Những người khách đứng khòm cong cả lưng, níu chặc thanh sắt cố gồng người tránh cái đầu bị va đập vào trần xe mỗi khi bị xóc. Và cố tránh va người vào người đàn ông trung niên da sạm nắng đeo chiếc ba lô vải lính đàng trước ngực.Chiếc ba ô cũ sờn mở nắp trên, lòi ra một cái đầu...
Cái đầu nhỏ bé, như cái đầu của một đứa trẻ sơ sinh...Những lọn tóc mảnh ướt nhẹp mồ hôi, dính bết vào cái sọ gầy...Đôi mắt! Đôi mắt khép hờ...Khi đôi mi đờ đẫn khẻ vén lên, nó thiếu sinh khí như đôi mắt người chết chưa được vuốt xuống!
Nhiều bàn tay đã đưa ra...những tờ bạc lẻ nhàu nhĩ vì mồ hôi được nhét vào cái ngăn nhỏ bên hông cái ba lô vải lính!
Chiếc xe nhiều lần dừng lại. Mỗi lần dừng vơi đi một vài người khách và vài cái thúng, cái bao...Con đường càng lúc càng xấu tệ! Cái xe vòng vèo, nghiêng ngã qua lại. Thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy ngang qua, tung bụi đỏ dày đặc như hốt vãi...Thứ bụi phủ một màu hồng lên tất cả mọi thứ trên xe, người cũng như vật!
Người đàn ông đặt cái ba lô xuống sàn xe. Cả cái ba lô, cả cái đầu nẩy lên trên sàn xe như tất cả các thứ đồ vật khác trong xe. Không có tiếng khóc, không có tiếng nói, Không có tiếng kêu la...của con người!
Người đàn ông lấy ra một cái bánh mì, cắn, nhai, nhả ra trên đầu hai ngón tay cái và trỏ. Rồi nhét vào cái đầu...
Ồ! Thì ra người ta đang nuôi sống nó, không phải đem chôn nó?!
Nhiều cái túi lại mở ra thêm một lần nữa. Những tờ bạc vẫn ướt nhẹp mồ hôi vấy thêm cả bụi đường!
Chiếc xe chạy chậm chạp, càng lúc càng xóc nẩy...Dường như chán cái trò nhai, nhét...Những đôi mắt chuyển hướng sang người khách lặng lẽ ngồi ở góc xe, quay đầu nhìn ra ngoài, nơi con đường đầy bụi đang bị hun nóng bởi cơn nắng hè gay gắt miền Trung, để giấu đi những cảm xúc lẫn lộn: đau đớn cuộn lên từng cơn theo từng cú xóc, sự căm giận, sự bất lực....và ngập tràn sự chán chường cuộc sống!
Những cái miệng vừa thốt ra những lời xuýt xoa thương xót dành cho cái đầu, giờ đang dùng những từ đay nghiến, miệt thị dành cho kẻ lạnh lùng ngoảnh mặt kia.
Tôi!
Nhìn những cánh đồng cháy nắng, tôi tự hỏi làm cách nào ba mẹ tôi có thể tưới mồ hôi trên mảnh đất này để nuôi lớn 10 đứa con không tật nguyền?
Khi chỉ cần một đứa con tật nguyền đã nuôi được một người đàn ông?
Đó là hai con đường: Dễ và khó.
Lần đầu tiên, và lần duy nhất trong đời tôi có một ước muốn mãnh liệt: Giết người!
Tôi ước gì mình có thể chôn!

7 nhận xét:

  1. Sợ quá!
    (Chủ nhân chiếc balô đúng là 1 quái thú....)

    Trả lờiXóa
  2. Nghịch lý đó chị.
    Ba má em còng lưng nuôi 9 đứa con khôn lớn , rồi khi những đứa con có thể báo hiều thì...

    Trong cuộc sống có những lúc mình phải nhắm mắt làm ngơ vậy đó chị, đó không phải là không có tình người mà là ... bất lực !

    Trả lờiXóa
  3. Mới đọc mình tưởng là ông ta mang xác về quê chôn , đọc nữa thấy bất mãn . Ở VN mình chưa có quản lí chặc chẽ cái chuyện lợi dụng sự tật nguyền của người khác để kiếm sống .

    Trả lờiXóa
  4. Vì đã từng dạy học trò mình về bài học nhân ái, nên mỗi khi quay đi trước những cảnh như Pink vừa nêu, em có chút ray rứt...Không phải ray rứt vì mình không nhân ái như mình dạy học trò, mà ray rứt vì mình không dạy các em thế nào là "nhân ái đúng"...

    Trả lờiXóa