Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Cạn lòng yêu thương. Câu chuyện thứ tư

Trời đang mưa như trút nước, nước mưa hắt vào hiên quán khiến Lan phải đổi chỗ đến vài lần. Mưa to quá! Nên đã uống xong cafe, mấy ly trà đá mà cô vẫn còn chôn chân trong quán, dù nhà cô chỉ cách quán mấy căn.
Cô đang lướt mắt qua mấy tin vớ vẩn trên tờ tạp chí, thì một bàn tay sờ nhẹ vào vai cô, giọng nói run rẩy:
- Chị ơi! Chị làm ơn nói với chủ quán cho em ngồi tránh mưa một lát!
Cô quay sang nhìn, một phụ nữ trẻ tóc tai rũ rượi, ướt nhẹp, áo quần dính bết vào người, trên vai là một cái túi nhỏ, ẵm ngửa một đứa bé chỉ mấy tháng tuổi. Đứa bé cũng ướt nhẹp và tím tái, chỉ độc cái áo. Không tả lót, chẳng khăn bông!
Cô vội vàng kéo ghế bảo người phụ nữ ngồi, rồi lấy điện thoại gọi về nhà, bảo người nhà mang ngay sang quán cafe cho cô hai chiếc khăn lông, mấy bộ đồ trẻ em.
Cô bảo quán làm tách trà gừng nóng cho người phụ nữ.
Người nhà mang khăn lông, đi dù, chạy ngay qua quán. Mọi người tíu tít lau khô cho hai mẹ con, xức dầu, bọc đứa bé trong khăn ấm. Rồi Lan mới hỏi chuyện.
Người phụ nữ kể với giọng đều đều, cam chịu, không một chút uất ức, căm giận:
Bị chồng đánh, đuổi ra khỏi căn nhà thuê, cô bồng con đi lang thang, bán vé số, sống hè phố...Mưa gió, nắng sương...Chẳng may bé bị bệnh, cô đang đưa con đến bệnh viện thì mắc mưa, đứng tránh mưa trước hiên nhà bị mưa tạt ướt hết, nên xin vào trong quán. Cô ta lấy từ túi ra cuốn sổ khám bịnh, cũng có chút tiền, nhưng không dám vào hàng quán, để dành mua thuốc cho con...
Nhìn mấy đồng bạc lẻ kẹp trong cuốn sổ khám bịnh, Lan nhói hết cả tim.  Trời vừa bớt mưa, Lan bảo người nhà về soạn cho bé mớ áo quần của con cô lúc còn nhỏ, lấy thêm cho cô ít tiền cho người phụ nữ làm vốn và chữa bệnh cho con.
Nhìn người phụ nữ bế con đi, Lan cảm thấy ấm lòng!
Trả tiền nước xong, vừa ra khỏi quán, Lan trố mắt nhìn cái bọc nilon dưới chân tường của quán cafe, không tin được vào mắt mình, cô cúi xuống, xé toạc cái bao. Đúng là những bộ áo quần của cô và con cô vừa gói cho người phụ nữ.
Cô tức đến tím tái, đá mạnh cái bao như nó là kẻ tội đồ, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi mình:
- Á à...Mày chỉ muốn tiền thôi chứ gì?
- Đồ cũ giờ bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền nên mày vứt đi chứ gì?
- Mày lười đến nổi mày không thèm mang đi cho khuất mắt tao rồi hãy vứt, mày vứt vào mặt tao.
- Ừ! Mày vứt vào mặt tao vì cái tội tao ngu như con lừa chứ gì?
Chợt nhớ đến đứa trẻ, nhớ đến những điều đã nghe về chuyện bắt cóc trẻ con, thuê trẻ con, cho uống kem đánh răng để gây sốt, đi xin tiền...Chị hoảng hốt:
Thôi chết rồi trời ơi! Nó bắt cóc con ai làm phương tiện kiếm tiền rồi, chứ đến chó cũng đối xử với con nó như thế?
Chị chạy vội về nhà, lấy xe toan chạy đi tìm người phụ nữ. Đòi kêu công an xử kẻ bắt cóc trẻ con...
Người nhà can chị:
- Thôi! Lại lôi thôi rắc rối thêm ra, chẳng ai bận tâm giải quyết mấy chuyện này đâu. Kêu công an, nó bắt mình chứng minh chuyện bắt cóc nữa, lỡ ra là con nó thật thì phiền lắm. Chưa kể tìm được nó, đồng bọn nó xúm nhau vào đánh hội đồng thì khốn, có khi nó vừa đánh vừa la cướp chồng như tụi chuyên giả vờ đánh ghen để cướp đồ ở ngã tư Hàng Xanh, thì chẳng ai thèm binh vực.
 Xã hội này nó thế!

7 nhận xét:

  1. Vậy thôi hả P ? Thôi thì chị Lan cũng chẳng nên buồn , chị đã làm hết tấm lòng , còn lại hãy để cho cuộc đời tính .

    Trả lờiXóa
  2. Lan bạn em á, hổng phải chị lan. Chị Lan thì còn khối chuyện. Chị đó dễ gạt thí mồ.

    Trả lờiXóa
  3. Hừ hừ tính im lun, dưng mờ tớ bị mấy lần òi...mua nguyên xe củ sắn, có khi xe xoài xanh...híc híc..mấy hôm sau lại y chang gần đó....

    Trả lờiXóa
  4. Ai mà chả bị? Chỉ là ít ai chịu khó viết ra.
    Tớ định viết nhiều tập, không phải với ý truyền kinh nghiệm để người khác khỏi bị lừa ( vì tớ vẫn quan niệm: thà bị lừa còn hơn cứ áy náy với câu hỏi: Lỡ người ta nói thật thì sao? Lỡ mình đã bỏ qua một lời cầu cứu thật sự thì sao?)
    Tớ chỉ muốn giải thích hiện tượng: Tại sao người Việt nói chung và người thành phố ngày càng trở nên thờ ơ, vô cảm.
    Và tự giải thích cho mình: Tại sao càng ngày tớ càng chẳng muốn ra khỏi nhà.

    Trả lờiXóa
  5. Bộ P tưởng ở trong nhà không ...bị sao ? B nghe tiếng người kêu cửa , chạy ra thì thấy một người phụ nữ , đúng cạnh chiếc xe đạp , tay cầm cuốn sổ khám bệnh bảo là : Tui ở xóm trên , nghe nói chị hay làm từ thiện , thằng con tui nằm viện không có tiền đóng , chị cho tui mượn 300 ngàn " và bà ấy đưa cuốn sổ khám bệnh ra . B nói vậy nè " Chị cho tui tên cháu , tên BV và số phòng , lát nữa OX tui về tụi tui sẽ chạy vào đóng tiền cho cháu " . bà ấy bảo cần gấp , nhưng B muốn tự mình đi kiểm tra , thế là bà ấy bỏ đi một nước .

    Trả lờiXóa
  6. Dạ, dù sao cũng ít hơn là ra đường. Cứ ra là gặp. Hic!

    Trả lờiXóa
  7. chuyện này đau nhất kể từ chuyện đầu tiên đến chuyện này.

    Trả lờiXóa